Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

“Tòa Lâu Đài Hạnh Phúc” ở “Vương Quốc Trái Tim”




Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nhỏ bé có tên gọi là “Vương Quốc Trái Tim”, tất cả mọi người đều được sống trong hạnh phúc, tiếng cười nói rộn rã, những khúc nhạc hạnh phúc vang lên khắp nơi trong Vương Quốc Trái Tim. Yê-Ba, Chàng hoàng tử con trai độc nhất của đức vua trái tim đức độ. Chàng là một người vô cùng hiền lành và nhân hậu. Tất cả mọi người trong vương quốc đều yêu mến chàng, rất nhiều cô gái đem lòng yêu Yê-ba nhưng trái tim ấm áp của Yê-Ba đã gửi gắm cho một nàng công chúa xinh đẹp, con gái của vị tể tướng. Ngày ngày mọi người vẫn bắt gặp Yê-Ba cùng nàng công chúa dạo chơi trong khu vườn hạnh phúc, hai người luôn quấn quýt bên nhau, cười nói vui vẻ, tình yêu của hai người làm mềm lòng tất cả mọi loài xứ trái tim. Một ngày kia, vì quá yêu thương nàng công chúa và muốn dành tất cả những gì mình có cho công chúa. Yê-Ba quyết định sẽ tự mình xây dựng một tòa lâu đài, tòa lâu đài mang tên Hạnh Phúc. Chàng sẽ xây nó trên khu đất rộng lớn nhất của Vương Quốc Trái Tim. Khu đất đổ nát đã có từ trước lúc Yê-Ba ra đời. Mọi người trong Vương Quốc Trái Tim tất cả đều khâm phục nghị lực của chàng hoàng tử, ngày ngày họ thấy Yê-Ba cần mần xây từng viên gạch, xẻ từng đoạn gỗ. Từ sáng sớm đến tối mịt, chàng say sưa với công việc của mình, tất nhiên bên cạnh chàng vẫn là nàng công chúa xinh đẹp nhất xứ trái tim. Ngày ngày nàng đến thăm Yê-Ba, nàng nấu cho chàng những món ăn ngon nhất, nàng lau mồ hôi cho Yê-Ba bằng những chiếc khăn mịn màng và thơm nhất. Thấm thoắt đã gần 3 năm…. Sau một thời gian dài cần mẫn, Yê-Ba đã xây xong tòa lâu đài hạnh phúc, Tòa lâu đài hùng vĩ xứng danh với tòa lâu đài vĩ đại nhất Vương Quốc Trái Tim. Tòa lâu đài mà Yê-Ba đã dành tất cá sức lực, tâm huyết, những giọt mồ hôi, nước mắt và cả máu để xây dựng nên, giờ đây đã đứng lên sừng sững, biểu tượng cho tình yêu của Yê-Ba cho nàng công chúa. Tất cả mọi người đi qua Vương Quốc Trái Tim, nhìn ngắm lâu đài hạnh phúc và tự hỏi ai đã xây nên tòa lâu đài vĩ đại như thế? Họ được những người dân thân thiện của Vương Quốc Trái Tim kể cho nghe câu về tình yêu và nghị lực phi thường của Yê-Ba, chàng hoàng tử mà họ hằng yêu mến, dành cho nàng công chúa đẹp nhất Vương Quốc Trái Tim. Ngày lại ngày trôi qua, Cuộc sống của muôn loài trong xứ Trái Tim trôi qua yên bình và hạnh phúc. Tòa lâu đài hạnh phúc vẫn đứng đó, hùng vĩ và hiên ngang. Còn chàng hoàng tử và nàng công chúa thì vấn tiếp tục tân hưởng vị ngọt ngào ấm áp của tình yêu cà chờ đợi ngày tổ chức lễ thành hôn. Mọi người từ hoàng gia cho đến những người dân bình thường của Vương Quốc Trái Tim đều mong đến ngày đó. Nhưng một biến cố bất ngờ đã đến với Yê-Ba và tòa lâu đài hạnh phúc của chàng, một buổi sáng Yê-Ba ra ban công như thường lệ và chàng đã bất ngờ khi nhìn thấy những vết nứt từ phía căn phòng của nàng công chúa. Chàng nghĩ rằng do sơ xuất của chàng lúc xây nên ngay lập tức chàng đi vá lại, Ngày hôm sau và hôm sau nữa, chàng phát hiện ra nhiều, nhiều hơn nữa những vết nưt lớn dưới chân tòa lâu đài. Chàng lại cần mẫn vá lại những vết nứt đó với hi vọng tòa lâu đài sẽ không có vấn đề gì. Mọi chuyện sẽ vẫn bình lặng trôi nếu không có một ngày… Cuối tuần như thường lệ, Yê-Ba và trong phòng của nàng công chúa để đưa nàng đi dạo chơi trong vườn hạnh phúc. Nhưng Yê-Ba đã hết sức bàng hoàng khi không thấy nàng công chúa của chàng ở trong phòng, chàng tìm kiếm khắp tòa lâu đài cũng không có. Nghe tì nữ nói nàng công chúa đã được một vị tướng quân trẻ tuổi của Vương Quốc khác đưa đi. Yê-Ba thấy choáng váng đầu óc. Chàng ngất đi, khi tỉnh dậy, chàng vội vã lên ngựa đi tìm nàng công chúa. Chàng không tin rằng nàng công chúa của chàng lại rời xa chàng. Cuộc tìm kiếm của chàng hoàng tử trẻ tuổi xứ trái tim trải qua muôn vàn khó khăn, Chàng đã vượt qua những ngọn núi cao nhất, những vực thẳm sâu nhất, những khu rừng tăm tối nhất, những dòng sông chảy siết nhất Nhưng mọi cố gắng của chàng trở nên vô ích khi không tìm thấy dù chỉ một mùi hương quen thuộc. Đêm đêm trong rừng sâu, Yê-Ba mơ thấy nàng công chúa quay trở về với nụ cười ấm áp nhất, Nhưng chàng sực tỉnh, trong khu rừng âm u tăm tối chỉ có mình chàng với con ngựa của chàng. Yê-Ba bắt đầu khóc, nhưng những giọt nước mắt của chàng đã cạn khô sau những quãng đường gian khổ nhất. Yê-Ba quyết định trở về tòa lâu đài hạnh phúc, Biết đâu một ngày nào đó nàng công chúa của chàng sẽ quay trở lại. Khi vừa về tới trước cổng tòa lâu đài thì một cảnh tượng hãi hùng đã diễn ra ngay trước mắt Yê-Ba. Tòa lâu đài hạnh phúc sụp đổ, Những tiếng nổ rền vang làm rung chuyển cả Vương Quốc Trái Tim. Khói bụi bay mù trời. Yê-Ba đứng chết lặng trước đống đổ nát của Lâu Đài Hạnh Phúc mà chàng đã dành tất cả những gì chàng có để xây dựng nên. Giờ chỉ còn lại một đống đổ nát cùng với khoảng không gian rộng lớn trước mắt. Yê-Ba đau đớn gục ngã, Những giọt máu tuôn trào từ hai khóe mắt của Yê-Ba chảy thấm xuống nền đất cằn khô. Muôn loài xứ Trái tim đều tiếc thương cho Yê-Ba, Xứ trái tim giờ đây không trở nên tiêu điều và ảm đạm. Mỗi lần đi qua khu đất rộng lớn trước đây là Lâu Đài Hạnh Phúc mọi người không khỏi rơi những giọt nước mắt tiếc thương cho Yê-Ba. Về phần Yê-Ba, sau khi tòa lâu đài sụp đổ, không ai còn thấy chàng đâu nữa, mọi người đều thương nhớ chàng, Hoàng gia trở nên sầu muộn vì không có tin tức từ Yê-Ba. Thời gian trôi qua, Trên khu đất trước đây là tòa lâu đài hạnh phúc, giờ đã mọc lên một khu rừng, có một điều rất lạ là khu rừng này có những cây không có lá, khẳng khiu và chảy một loại nhựa đỏ như máu. Mọi người cho rằng đó là máu từ hai mắt của chàng hoảng tử Yê-Ba khóc thương khi tòa lâu đài sụp đổ. Mọi người gọi tên khu rừng là rừng Nước Mắt. Ngày ngày, trên khu rừng Nước Mắt, mọi người thấy một chú chim nhỏ bay qua, Nó hót lên những tiếng kêu thê thương và sầu thảm nhất, Và mỗi lần bay qua khu rừng trước đây là lâu đài hạnh phúc, mọi người lại thấy từ mắt của chú chim nhỏ, rơi xuống những giọt nước mắt. Khi chú chim đi rồi, mọi người ai nấy đều cảm thấy ngậm ngùi và nao nao vì trong sâu thẳm đáy lòng họ, Chú chim kia chính là Chàng Hoàng Tử của Họ. Chàng hoàng tử với lòng yêu thương vô bờ bến và nghị lực phi thưởng.


Lời Tác Giả: Em à! Anh đã dành tất cả những gì anh có để xây nên lâu đài hạnh phúc của đôi ta. Một tòa lâu đài Vĩ Đại nhất, hùng vĩ nhất. Nhưng em ơi, khi chứng kiến nó đổ xuống, trái tim anh như bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Một cảm giác đau đớn anh chưa bao giờ gặp phải. Anh đã đau… Nhưng em ơi, giờ đây thấy tiếc, không phải tiếc công sức anh bỏ ra xây lâu đài đó. Mà anh tiếc cái khoảng không gian mà lâu đài kia để lại, nó quá lớn, quá bao la để có thể lấp đầy. Và em ơi. Khoảng không đó vẫn sẽ tồn tại vì anh biết rằng sẽ chằng bao giờ có gì có thể lấp được khoảng không đó em ah. Anh yêu em nhiều lắm! Thanh Giang Đà Lạt 12-2010

0 nhận xét:

Đăng nhận xét