Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Còn anh, anh sẽ mãi đi trên con đường, một con đường mãi có em.


Và giờ thì em đã đi trên con đường…một con đường… vắng bóng anh. Còn anh, sẽ vẫn tiếp tục bước trên con đường anh đã chọn, con đường… mãi có em.

Đêm nay, lại một đêm nữa anh chìm đắm trong nỗi đau tê tái. Nỗi đau lần đầu tiên anh phải chịu trong đời. Anh ngồi trên tầng thượng, dưới ánh trăng, lật từng bức ảnh kỷ niệm của hai ta. Mắt anh nhòe đi. Lật nhẹ từng trang, từng trang, trong tiếng nấc nghẹn ngào anh nhận ra rằng, ánh trăng trên cao kia cũng đang cô đơn như anh. Nhưng có lẽ rằng cũng chính ánh trăng kia, ở một nơi nào đó, đang mỉm cười trong hạnh phúc của một đôi tình nhân nào đó. Cũng chẳng cần xa xôi gì, ngay bên sân thượng nhà đối diện kia, cũng có một đôi tình nhân, họ đang kỷ niệm 2 năm ngày yêu nhau với nến và hoa.

Em à! Hôm nay đây nữa thì tình yêu của chúng mình cũng đã được 2 năm 9 tháng 2 tuần và 1 ngày rồi đấy. Có lẽ em sẽ hỏi vì sao anh lại nhớ được chính xác vậy, Nhưng làm sao mà anh quên được hôm đó hả em? Cách đây 2 năm 9 tháng 2 tuần và 1 ngày, đó là sinh nhật lần thứ 18 của anh. Lần sinh nhật mà anh sẽ không bao giờ quên được trong đời.

Hôm đó là một ngày thật đẹp với nắng hanh vàng, trời hơi se se lạnh và đó cũng là ngày anh thấy đẹp nhất từ khi anh bước chân vào Đà Lạt em à!. Em nhẹ nhàng đi bên anh, ríu rít như một chú chim nhỏ, hỏi anh mọi điều, theo chân anh trên những con phố quen đầy ắp kỷ niệm. Nhìn em cười một nụ cười thật tinh khôi, những lúc đó anh chỉ mong sao mình gói được những nụ cười đó sâu vào trong tim, thật sâu, và những lúc buồn anh sẽ lại mở ra. Em biết không chính những nụ cười của em là thứ thuốc thần kỳ nhất giúp anh quên đi những áp lực học hành, quên đi những bộn bề của đời sinh viên. Buổi tối ở phòng anh, chỉ còn em và anh, anh đã gắng để chuẩn bị một màn tỏ tình thật giống với bộ phim hàn quốc mà anh và em đã xem hôm trước. Nhưng anh không ngờ đã bị em phát hiện. Và anh cảm thấy thực sự hạnh phúc khi em nói rằng hãy để dành những đồng tiền đó vào việc học và cuộc sống, còn với em, chỉ cần anh là đủ. Em có biết anh hạnh phúc đến thế nào không! Anh cảm thấy lúc đó như hàng trăm nghìn những vì sao đang nhẩy múa ở trên cao kia và những giọt máu trong cơ thể anh trở nên nóng hổi hơn bao giờ hết. Nước mắt anh rơi. Và em biết không? Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc đầu tiên anh có được trong đời mình đấy!

….

Anh trở về với thực tại, một thực tại phũ phàng đến thê lương…

Ngồi một mình với chai rượu, và chiếc đài nhỏ đang vang lên những nốt nhạc dịu dàng của bản Autumn in my heart, bản nhạc khiến anh cảm thấy bình yên nhất mỗi khi nghe và nhớ về em. Em còn nhớ không, vào dịp 8/3 năm ngoái, cũng bản nhạc này, anh đã tạo cho tình yêu của chúng mình một nốt thăng thật khó quên phải không em!

….

Ngày 8/3 năm ngoái, anh đã dự định rằng sẽ tạo cho em một bất ngờ và chính anh cũng sẽ thăng hoa tình yêu của chúng mình lên thật cao. Buổi chiều anh lật đật đi mua hoa hồng, rồi nến, rồi thiệp, rồi bánh. Anh đã chọn mua những bông hồng tươi nhất, những ngọn nến đẹp nhất, những tấm thiệp cầu kỳ nhất, những chiếc bánh ngon nhất. Đến tối, khi đã hoàn thành được bước đầu tiên, anh hồi hộp nhắn tin cho em rằng anh sẽ có một bất ngờ dành cho em khi em đi làm về. Anh thấy rất vui và hồi hộp, không biết rằng em sẽ đón chờ món quà này như thế nào.

Anh bắt tay vào thực hiện món quà. Đầu tiên anh đã chọn ra 2 bông hồng đẹp nhất để thay cho 2 năm mình đã quen nhau. Sau đó những bông hồng còn lại với đủ ba màu: vàng, đỏ, hồng, anh nhẹ nhàng bứt ra từng cánh rồi tải xuống sàn nhà. Anh đã rắc theo hình trái tim em nhớ không! Anh cắm nến theo hình trái tim rồi đặt tấm thiệp vào chính giữa với chiếc bánh. Vậy là đã xong, nhưng anh chợt nghĩ rằng món quà sẽ còn ý nghĩa hơn nếu thêm vào một chút âm thanh của tình yêu. Vậy là anh bắt đầu chuyển chiếc máy tính xuống gần món quà. Và anh đã chọn được một bản nhạc, rất nhẹ nhàng và lãng mạn. Anh mở lên và ngồi chờ em. 1 tiếng… 2 tiếng… trôi qua. Em nói rằng hôm nay em về muộn, nhưng em đừng lo, anh đợi em được mà…

Anh đợi rồi thời khắc cũng đã đến, anh nghe tiếng xe về tới cổng, anh đem chìa khóa ra mở, và giúp anh Nghĩa và chị Dung đẩy xe vào nhà, còn em thì đóng cổng. Anh nhìn em nhoẻn miệng cười rồi chạy tót vào trong nhà, em nhìn anh ngơ ngác không hiểu. Nhưng có lẽ sau khi anh nói chắc em sẽ bỏ qua cho anh thôi, vì anh… chưa thắp nến nên anh phải vội vã vào và thắp đủ hàng nến lên. Món quà sẽ bớt đi phần ý nghĩa nếu thiếu đi những ánh nến lung linh phải không em. Khi đã hoàn thành, anh lại chạy ra và đưa em vào phòng anh. Anh nhìn thấy trong mắt em những tia sáng của hạnh phúc. Rồi anh mở cửa, một không khí lãng mạn ùa ra, mùi hương nhẹ nhàng của những cánh hoa hồng, của những ngọn nến thơm…

Và anh đã hạnh phúc đến khôn nguôi khi em ôm chầm lấy anh. Anh thấy má em nóng hổi… anh biết em đang khóc, vì hạnh phúc, chính anh lúc này đây, cũng đang khóc, anh biết món quà của anh sẽ khiến em hạnh phúc và sẽ gắn thêm nữa tình yêu của chúng mình. Anh buông em ra nhẹ nhàng rồi giúp em cất đồ. Lúc quay ra anh thấy em ngồi đó, dưới những ánh nến lung linh. Đôi mắt em, đẹp lung linh, và mái tóc nữa… Anh nhẹ nhàng ngồi bên em, thì thầm những lời chúc yêu thương. Em cũng khẽ dựa vào vai anh. Em biết không lúc đó anh thấy anh Nghĩa, chị Dung và những người khác cũng phòng trọ đang hé cửa và nhìn vào trầm trồ. Anh hạnh phúc lắm, nhưng anh cảm thấy mình hạnh phúc hơn khi em hiểu tình cảm của anh dành cho em…

….

Giờ này đây, vẫn khúc nhạc đó, nhưng anh đã ở trong một không gian hoàn toàn khác, một không gian đìu hiu và quạnh quẽ. Anh biết rằng giờ anh đã mất em, nhưng anh vẫn ngồi đây, vẫn nhớ, vẫn thương về tình yêu của hai đứa mình. Anh chỉ ước mong sao em của 2 năm trước đang ngồi đây và khẽ dựa vào vai anh để anh thôi không rơi những giọt nước mắt đau đớn tận cùng nữa. Những tiếng nấc dài nghẹn ngào của anh làm sao có thể vang đến chỗ em được, em giờ ở xa lắm, làm sao em nghe thấy mà đến với anh…

….

Em à! Em có biết nước mắt anh luôn tuôn rơi khi anh đi qua những con đường, ghế đá hay những bãi cỏ nơi chúng mình đã từng chơi đùa không! Chúng mình đã đi nhiều, rất nhiều và để giờ đây, mọi chỗ, mọi lúc bước chân anh qua đều đầy ắp những kỷ niệm. Con phố Nguyễn Văn Trỗi và Đinh Tiên Hoàng đó là con đường mà anh vẫn đi làm qua. Mỗi buổi chiều anh bước đi trên những con đường đó, anh lại thấy trong những tấm kính của các của hàng ven đường hiện lên những hình ảnh ngày xưa, em nắm tay anh tung tăng, hay em và anh vội vã bước trong những hôm trời mưa… Anh không dám nhìn vào trong đó, anh cố gắng cúi mặt bước thật nhanh.

….

Em biết không! Trong anh giờ chỉ có một mong ước nhỏ nhoi, rằng một ngày em sẽ quay lại và trao anh ánh mắt giống như trong đêm sinh nhật anh ngày đó. Anh mong mỗi buổi đêm anh đi làm về có người hỏi thăm, quan tâm, chia sẽ. Anh mong mỗi buổi sáng thức dậy anh nghe tiếng hét của em bắt anh mở cửa. Anh mong mỗi lần đi học lại được sánh bước bên em. Anh mong mỗi buổi trưa về lại được ăn những món ăn do em nấu. Anh mong mình lại được ăn món Bún Lòng Gà, món mà mỗi lần anh ăn anh no tới mức không thể đi được nữa, vì em nấu quá ngon. Anh mong mỗi lần xem phim, lại có em dựa vào vai anh rồi rơi những giọt nước mắt tiếc thương cho nhân vật trong phim. Lúc đó anh thấy em thật tình cảm. Anh mong mỗi lần em khóc sẽ có anh ở bên và cho em bờ vai. Anh mong mỗi lúc em cười anh sẽ lại thấy được nụ cười tinh khôi đó. Anh mong được một lần hôn lên mái tóc của em như ngày đó…. Anh Mong… Anh Mong… Anh Mong… Nhưng giờ tất cả chỉ là mong ước. Em giờ đã đi trên một con đường… con đường vắng bóng anh. Nhưng em ơi! Còn anh, anh sẽ mãi đi trên con đường, một con đường mãi có em.

….

Anh chúc em hạnh phúc nhé Nhã Hoàng của anh!

Đà Lạt Đêm Buồn.

Đoàn Thanh Giang

Đoàn Thanh Giang. Lớp AVK32A, Khoa ngoại ngữ Đại Học Đà Lạt

0 nhận xét:

Đăng nhận xét